Đồng chí                                        

                                                                                                    Trần Quốc Hoàn

                                Quê hương anh thẳng cánh cò bay
                                Làng tôi giàu vàng chôn đầy dưới đất
                                Anh với tôi, hai người lạ mặt
                                Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau
                                Súng để đó, cụng ly giải sầu
                                Đêm ngủ nhà hàng, thành đôi tri kỷ.
                                Đồng chí!
                                Ruộng nương anh bán để tiêu sài
                                Nhà mười tầng, ra đi anh để lại
                                Vàng bạc, xe hơi nhớ người ra lính
                                Anh với tôi bao lần tắm nóng lạnh
                                Nay nhà hàng, mai khách sạn sa hoa
                                Áo anh mấy trăm đo la
                                Quần tôi tiền Việt Nam bạc triệu
                                Cười! Dân sành điệu
                                Tiêu bét nhè
                                Thương nhau tụ tập rượu chè
                                Đêm nay rừng hoang sương muối
                                Cùng nhậu với nhau chờ giặc tới
                                Cùng nhậu một phen.

                                                                                 Hanoi, 16 July., 2002

 

Nguyên tác :

                            Đồng chí                                        

                                                                                                    Chính Hữu

                                Quê hương anh thẳng cánh cò bay

                                Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá

                                Anh với tôi, đôi người xa lạ

                                Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau

                                Súng bên súng, đầu sát bên đầu

                                Đêm rét chung chăn, thành đôi tri kỷ.

                                Đồng chí!

                                Ruộng nương anh gửi bạn thân cày

                                Gian nhà không mặc kệ gió lung lay

                                Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính

                                Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh

                                Sốt run người vừng trán ướt mồ hôi.

                                Áo anh rác vai

                                Quần tôi có vài mảnh vá

                                Miệng cười buốt giá

                                Chân không giày

                                Thương nhau tay nắm lấy bàn tay

                                Đêm nay rừng hoang sương muối

                                Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới

                                Đầu súng trăng treo

                                                                                        1947

[ Back ]