Em

                                                                                        Trần Quốc Hoàn

        Em ơi, anh nhớ

        Nỗi nhớ nồng nàn xuyên qua những giấc mơ

        Nỗi nhớ dồn dập từng phút, từng giờ

        Biết chăng, em hỡi

 

        Dường như có điều gì đang thay đổi

        Ở nơi em hay là ở nơi anh?

        Giữa hai ta có rào cản vô hình

        Đang dần đẩy đôi ta vào hai thế giới hoàn toàn xa lạ

       

        Em giờ đã khác ngày xưa nhiều quá

        Anh hay thấy em buồn

        Anh nhận thấy trong khoé mắt em và trong cả tâm hồn

        Những nỗi niềm mà chỉ mình em và anh hiểu


        Vũ trụ bao la, nhưng trái đất kia không thể thiếu

        Ánh mặt trời

        Thế gian bao người, nhưng lòng anh cũng không thể thiếu

        Bóng hình em

 

        Vắng mặt trời, trái đất chỉ còn những ngày dài đầy ắp bóng đêm

        Vắng bóng em, cuộc sống của anh cũng chỉ còn một màu đen bao phủ

        Đêm nay, trong giấc ngủ

        Sẽ lại gọi tên em

                                                                                                                Hanoi, 20 Mar., 2003

[ Back ]