Khắc khoải nhớ mong

                                                                                           Trần Quốc Hoàn

      

                                Chậm quá rồi, chẳng giữ nổi thời gian

                                Chẳng thể giữ, em đi, tôi chẳng thể

                                Thời gian ơi trôi sao vô tình thế?

                                Em đã đi, tôi chẳng thể làm

 

                                Cái ngày em ra đi

                                Mưa đã khóc và lòng tôi cũng khóc

                                Mưa rơi nặng nhọc

                                Kỷ niệm xoá nhoà

 

                                Em có nhớ những ngày thu đã xa

                                Em đã nói mùa thu vô tình quá

                                Cứ ra đi mặc cho những chiếc lá

                                Úa vàng trong nỗi khắc khoải nhớ mong

 

                                Ở nơi nào, em có biết hay không

                                Anh bây giờ chẳng khác chi chiếc lá

                                Cứ từng ngày từng ngày tàn tạ

                                Khắc khoải chờ, khắc khoải nhớ mong em.

                                                                                    Hanoi, 17 Sep., 2002

[ Back ]