Nhớ

                                                                                           Trần Quốc Hoàn

                                    Những tia nắng cuối cùng
                                    Của một ngày tẻ ngắt
                                    Đang dần dần lụi tắt
                                    Nhường chỗ cho đê
m dài
                                    Đ xao xuyến trong tôi
                                    Bồi hồi bao nỗi nhớ
                                    Để nỗi buồn vô cớ
                                    Cứ xâm chiếm hồn tôi
                                    Và thơi gian cứ trôi
                                    Để nỗi nhớ trong tôi
                                    Cứ lớn dần, lớn mã
i...
                                    Nhớ ư? tôi nhớ ai?
                                    Nhớ gì về người ấy?
                                    Tôi dường như cảm thấy
                                    Chẳng hiểu nổi chính mình
                                    Vì sao ánh bình minh
                                    Cứ hững hờ không tới
                                    Để lòng tôi bồi hồi
                                    Để nhớ càng thêm nhớ...

                                                                        Hanoi, 15 Feb., 1998

[ Back ]