Tàn phai

                                                                                                    Trần Quốc Hoàn

    Còn nhìn thấy ai
    Khi đôi mắt bị đồng tiền che phủ
    Sự thật như lá mùa thu
    Gió một cái là rụng rơi hết sạch
    Sự thật sẽ thay thế bởi dối gian
    Đôi mắt dần dần sẽ chẳng còn dùng làm chi nữa
    Sự thật cứ mãi xa
    Công lý không còn nữa…
 

    Tiền rơi…
    Tiền là niềm mơ ước của người nên sẽ được đem gia khi cần phủ che sự thật
    Dối gian trồng chất
    Công lý đã chẳng còn gì
    Công ly chỉ còn lại một tí tị ti
    Xác xơ…
    Sự thật bị che phủ đến bao giờ?
    Em có thấy không đồng tiền đầy uy lực
    Làm cho sự thật phải lặng thinh
    Và những tay cảnh sát thật vô tình
    Đã bắt anh và làm cho căn nhà chứa rất nhiều dô la bị tịch thu tất cả
    Anh tiếc cho sự thật không ngờ
    Cứ nuôi hi vọng, mộng mơ để rồi khi sụp đổ…
 

    Và anh phải đi tù
    Hay bàn tay muốn đập tan gông cùm để chạy trốn
    Tôi sinh ra đâu phải để ngồi tù
    Tôi sinh gia là để hưởng sự giàu sang cơ chứ?
    Ngày dài bằng vô tận
    Sau khi ra tù, ta mang trong lòng nỗi hận
    Vẫn chỉ một thân
    Một mình…
    Đã bao nhiêu lần còn một mình ta tự hỏi
    Điều gì đang chờ đợi ở ngày mai
    Là tương lai hay chỉ mãi những đêm dài
    Cuộc đời ở tù, ta cố quên nhưng mọi người vẫn nhớ.

 

                                                                                 Hanoi, 11 July., 2002

 

Nguyên tác :

                          Tàn phai                                        

                                                                                        Trần Chí Trung

    Còn nhìn thấy ai ?
    Khi ngày về hoàng hôn thay sắc trời úa đỏ
    Nỗi buồn như lá mùa thu
    Cứ rơi vô cùng trên con đường tràn gió thổi
    Ngày dài thay thế bởi màn đêm
    Tình thương cũng dần biến thành thù hận
    Bạn bè cứ mãi xa
    Người thân không còn nữa...

    Mưa rơi...
    Mưa là nước mắt của trời nên sẽ rơi khi nhân gian bật khóc
    Mưa ướt nhoà cả tóc
    Tóc đã dài hơn ngày xưa
    Tóc cũng bạc hơn xưa một màu của nắng
    Xác xơ...
    Ngày về sẽ đến tận bao giờ ?
    Em có nghe nỗi lòng nay phai nhạt
    Khi sự im lặng và vô tình
    Đang giết chết toà lâu đài niềm tin mà anh vun đắp bằng những ước mơ
    Chỉ tiếc cho trái tim quá dại khờ
    Cứ nuôi hi vọng, mộng mơ, để rồi khi sụp đổ...

    Bỗng gục xuống khóc oà

    Hai bàn tay muốn xé tung mái tóc nuôi bằng hi vọng
    Tại sao đã sinh ra là phải khổ ?
    Tại sao niềm tin chỉ mãi là điều mà ta hoài chờ đợi ?
    Ngày dài bằng khoảnh khắc
    Sau niềm đau, người ta lau nước mắt bằng nỗi hận
    Vẫn chỉ một thân
    Một mình...
    Đã bao nhiêu lần còn một mình mà ta tự hỏi
    Điều gì đang chờ đợi ở ngày mai
    Là tương lai, hay chỉ mãi những đêm dài
    Nước mắt chảy vào trong, ta cố lấp những lỗ hổng mà người xưa bỏ lại....

[ Back ]