Trăng

                                                                                           Trần Quốc Hoàn

                            Trăng chẳng còn là trăng của ngày xưa

                            Trăng giờ đẹp nhưng mà vô tình quá

                            Trăng chẳng còn ánh sáng vàng kỳ lạ

                            Ấm áp và lung linh

 

                            Trăng giờ đã trở nên quá vô tình

                            Chẳng nhớ gì, chẳng nhớ gì nữa cả

                            Để em – tôi trở nên xa lạ

                            Dẫu đã thề yêu nhau mãi dưới trăng

   

                            Trăng cứ giữ cái vẻ mặt lạnh lùng

                            Cứ mãi chiếu ánh sáng vàng lạnh lẽo

                            Tôi đã hiểu, bây giờ tôi đã hiểu

                            Vì sao trăng mãi mãi vẫn một mình

                                                                                    Hanoi, 26 Nov., 2002

[ Back ]