Viết cho ngày lễ Noel
Trần Quốc Hoàn
"Làm thế nào để mình luôn cảm thấy vui vẻ?", cậu bé Noel đứng lên hỏi thầy. Ông
thầy mỉm cười và nói rằng : "Con người sẽ cảm thấy vui vẻ khi xung quanh luôn có
tiếng cười."
Giờ đây, Noel đã là một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú. Chàng đang ngồi trước
ngôi mộ của thầy - người thầy đã dạy chàng biết bao điều bổ ích về cuộc sống,
con người, về tình thương, lòng bác ái và cả những kiến thức mà cả đời ông đã thu
lượm được. Noel vẫn nhớ, trước khi chết, thầy đã dặn dò anh "Cả đời thầy đã cố
gắng đem lại niềm vui cho mọi người, nhưng những gì thầy làm được là quá ít,
còn rất nhiều người đang sống mà không có niềm vui. Thầy không làm được,
nhưng thầy tin con sẽ làm được." Noel thầm hứa với thầy là sẽ cố gắng làm những
gì mà thầy mình chưa làm được.
Thấm thoát đã 1 năm trôi qua, vào một ngày mùa đông lạnh giá, Noel cùng 16
người đệ tử của mình và 3 cô em gái cùng nhau đàm luận về niềm vui. Noel hỏi
mọi người "Cuộc sống đẹp nhất là khi ta cảm thấy vui vẻ. Vậy theo các con, làm
thế nào để ta có được niềm vui?”
Đại đệ tử kính cẩn trả lời : “Thưa sư phụ, niềm vui chính là sự thành đạt, con người
muốn có được niềm vui trước hết phải thoả mãn được mơ ước của mình, có vậy,
họ mới có thể có và cảm nhận được niềm vui".
Tam đệ tử vòng tay đáp : “Thưa sư phụ, con người sống ở trên đời có được niềm
vui chỉ khi tâm hồn họ thanh thản, không bị những điều xấu xa xâm nhập. Vì vậy,
để có được niềm vui, ta phải chế ngự được bản thân, loại bỏ mọi cái xấu xa tồn tại
trong ta.”
"Còn con, con nghĩ sao?" Noel quay sang hỏi Thập nhị đệ tử.
Vốn là một người trọng tình cảm, có tâm hồn mơ mộng, Thập nhị đệ tử đáp : “Dạ,
thưa sư phụ, niềm vui chỉ có được khi con người ta yêu và được yêu, được sống
trong sự dịu ngọt của tình yêu."
Cuộc đàm luận diễn ra thật sôi nổi, mỗi người đều có những câu trả lời riêng của
mình về niềm vui. Noel bất chợt nhớ lại câu nói của thầy : "Con người sẽ cảm thấy
vui vẻ khi xung quanh luôn có tiếng cười." Làm thế nào để xung quang ta luôn có
tiếng cười đây? Noel tự hỏi mình. Tuyết đã bắt đầu rơi, Noel bảo các đệ tử về
nghỉ, còn anh vẫn ngồi đó, vẫn nghĩ về câu nói của thầy. Anh nghĩ đến các đệ tử
của mình, nghĩ đến 3 cô em gái yêu quý của mình và cảm thấy yêu họ vô hạn. Nụ
cười, anh nghĩ, nụ cười trước hết phải nở trên khuôn mặt của những người sống
xung quanh ta, những người thân của yêu nhất của ta. Thế gian chỉ có thể tràn ngập
nụ cười khi mọi người quan tâm đến nhau, luôn muốn đem nụ cười đến cho nhau.
Cả đêm hôm ấy Noel không ngủ, anh muốn làm một điều gì đó trước hết cho
những người thân của anh. Anh viết một lá thư để lại và khi trời vừa sáng, anh cưỡi
cố xe tuần lộc đi băng băng trong tuyết, anh quyết tâm đi tìm được những thứ có
thể đem lại niềm vui cho những người sống quanh anh, những người mà anh yêu
quý. Anh đi mãi, đi mãi, anh đã qua nhiều vương quốc, nhiều vùng đất, nhưng đâu
đâu cũng chỉ thấy cảnh chém giết, người bóc lột người. Nhìn những bầy trẻ thơ
nheo nhóc, những làng mạc xác xơ và những con người gầy gò, vật vờ như những
bóng ma, anh chạnh lòng.
Một hôm, anh đến một ngôi làng, một ngôi làng xác xơ, tiêu điều như bao nhiêu
ngôi làng mà anh đã từng ghé qua. Nhưng có một điểm khác là nụ cười. Anh thấy
được nụ cười nở trên môi mỗi người ở đây. Liệu ở đây có gì đặc biệt chăng, anh
dừng xe và ghé vào một quá trọ. Bà chủ quán trọ tiếp anh với một nụ cười. Anh hỏi
bà chủ quán rằng tại sao con người ở nơi đây ai cũng có nụ cười nở trên môi vậy?"
Bà chủ quán nói với anh một điều mà anh không hề nghĩ đến "Bởi họ biết ngày mai
tất cả sẽ ra đi vĩnh viễn."
Quá kinh ngạc trước câu trả lời của bà chủ quán, anh lặng người đi, ngã khuỵ
xuống đất. Chẳng nhẽ chỉ khi đối diện với cái chết, con người mới có được nụ
cười trên môi? Một nụ cười đắng cay chua chát. Chẳng nhẽ trên thế gian này,
không có niềm vui thực sự hay sao? Anh cố lấy lại bình tĩnh, hỏi bà chủ quán xem
nguyên cớ vì sao lại có chuyện lạ lùng như vậy. Bà chủ quán thở dài rồi kể :
"Ngày trước, vùng đất này là một vùng đất cực kỳ thịnh vượng, bởi vì ở đây có mỏ
vàng và kim cương nhiều không kể siết. Nhưng có lẽ bởi vậy mà đã biến vùng đất
này thành vùng đất chết, mọi người bị vàng và kim cương làm cho loá mắt, cảnh
chém giết xảy ra liên miên. Một ngày, con trai một vị giáo hoàng đến đây, và vô
tình đã bị giết chết. Vị giáo hoàng phẫn nộ tuyên bố sẽ xoá xổ ngôi làng này sau 3
ngày để tang con. Và ngày mai, chỉ ngày mai thôi, ngôi làng này sẽ bị xoá xổ."
Noel lặng lẽ bước đi, trong dầu anh vẫn văng vẳng lời dặn của thầy anh, và cả lời
của bà chủ quán. Sự chém giết, lòng tham, tất cả những điều đó đã giết chết nụ
cười. Anh phải làm gì đây?
Trước mặt anh là biển cả, tiếng sóng gầm thét vang cả một khoảng trời, từng lớp,
từng lớp xô nhau. Và anh đã đi xuống, đi xuống, đến khi nước biểm đã phủ lấy anh.
Anh nghe được sự dịu êm của biển. Khác hẳn những tiếng ồn ào trước đó. Dường
như anh đã hiểu được điều gì đó. Bản chất của biển không ồn ào như những gì mà
nó thể hiện ra bên ngoài. Phải chăng lòng người cũng vậy. Sự tham lam, ích kỷ
không phải là bản chất của con người, đúng rồi, phải thức tỉnh lương tâm của con
người. Anh nghĩ. Và anh vùng dậy, sóng biển ào ạt xô, anh vùng dậy, vào bờ.
Phải làm gì đây? Đúng rồi, con người ta sinh ra đã lương thiện, và hãy để cho
những tâm hồn lương thiện ấy cảm nhận được niềm vui khi được mọi người quan
tâm, hãy để những tâm hồn lương thiện ấy cảm nhận được sự dịu êm của tình
người. Những món quà, Noel nhớ đến ngày xưa, có lần thầy anh đã tặng anh một
cái áo lông màu đỏ do thầy anh khâu, đúng rồi, niềm vui, anh nhớ lại cái phút giây
nhận món quà đó từ tay thầy, thật vui và xúc động, đúng là thầy rất quan tâm đến
anh. Anh nghĩ, những món qùa dù nhỏ thôi nhưng thật có ý nghĩa. Nó giúp con
người ta quý trọng những tình cảm cao đẹp, giúp con người cảm nhận được tình
thương yêu và dành cho nhau tình thương yêu. Nụ cười, niềm vui, dường như anh
đã tìm được câu trả lời!
Noel trở về với một túi quà. Lúc anh về, các đệ tử và 3 cô em gái yêu quý của anh
đều đã ngủ say, lúc đó đã là nửa đêm rồi. Anh nhẹ nhàng ghé đến giường của mọi
người, nhẹ nhàng đặt một món quà ở đầu giường ngủ, và không quên đặt một nụ
hôn lên trán mỗi người cùng với một lời cầu chúc. Sau đó, anh không quên cho
những con tuần lộc ăn khuya và uống nước. Anh thiếp đi bên con tuần lộc và túi
quà…
Sáng ra, mọi người đều thấy bất ngờ bởi món quà, trên môi họ nở một nụ cười vui
vẻ, ai cũng thầm cảm ơn một món quà thú vị nhưng không rõ là do anh đem đến.
Và khi, mọi người bước ra khỏi ngôi nhà ấm cúng, họ thấy một ông lão đang tựa
vào chiếc xe tuần lộc. Râu tóc ông lão bạc phơ, cái mặt đỏ au, ông mặc một cái áo
khoác màu đỏ, cái áo đã sờn và dường như có một điều gì đó khiến cho mọi người
bất chợt sững sờ, cái áo, đúng rồi, cái áo đó rất quen, mặc dù đã cũ nhưng
những đường khâu thì không thể lẫn vào đâu được. Và sau một phút sững sờ, họ
thét lên : "Sư phụ", vâng, họ đã nhận ra người sư phụ thân yêu của họ, nhưng buồn
thay, người thầy đó đã ra đi mãi mãi.
Sương gió và những nghĩ suy, trăn trở đã biến người sư phụ đáng kính của họ từ
một thanh niên đẹp trai, tuấn tú trở thành một ông già râu tóc bạc phơ. Sự tác
động của gió sương đã làm cho khuôn mặt sư phụ của họ đỏ au au, không phải,
chính tình thương yêu của sư phụ dành cho các học trò đã khiến khuôn mặt của sư
phụ vẫn đỏ hồng hào, và nụ cười vẫn nở trên môi sư phụ. Hôm đó là 24-12.
Tiễn đua sư phụ với bao buồn thương tiếc nuối, mọi người thầm hứa sẽ tiếp bước
sư phụ, đem lại niềm vui đến cho mọi người, đặc biệt là cho những em nhỏ ngoan
ngoãn. Để tưởng nhớ Đến người thầy đáng kính, họ gọi ngày 24-12 là ngày lễ
Noel, và hàng năm, cứ đến ngày này, các học trò của Noel lại mặc bộ áo khoác đỏ,
đeo râu tóc bạc phơ, đem theo một túi quà và cưỡi cỗ xe tuần lộc đi tặng quà cho
những trẻ em ngoan ngoãn. Họ thầm hứa sẽ tiếp bước sư phụ để nụ cười sẽ nở
trên môi mỗi người, để niềm vui tràn ngập thế giới.
Các bạn ạ, hãy dành sự quan tâm của mình cho những người mà bạn yêu quý nhất,
đặc biệt là trong một ngày có ý nghĩa như ngày lễ Noel, chỉ một món quà nho nhỏ
thôi, nó cũng sẽ đem đến những người thân yêu của bạn một niềm vui thật lớn. Nụ
cười sẽ nở trên môi mỗi người đê niềm vui tràn ngập thế gian.!
Hanoi, 19 Dec., 2002
[ Back ]