Xuân về - thầy mãi xa

                                                                                           Trần Quốc Hoàn

Mùa xuân về hắt hiu bên ngôi mộ. Đứa học trò ngày xưa sau mười năm xa cách đã

trở về. Những mong được gặp lại người thầy yêu dấu đã dìu dắt nó trong những

năm tháng qua, người đã cho nó nghị lực, cho nó niềm tin và giúp nó biết trở thành

một con người thực sự. Nó trở về nơi mái trường yêu dấu xưa. Ngôi trường vẫn

còn đó nhưng giờ đã xuống cấp rất nhiều. Không còn nữa cái màu ve xanh mới,

không còn nữa những thân cây to khỏe và mùi hương ngan ngát của những đóa hoa

xung quanh trường mỗi độ xuân sang. Những cành cây trơ trụi, héo khô, những

bức tường đã tróc lở, màu ve bạc… đó chính là quang cảnh của mái trường sau

mười năm xa cách. Mùa xuân về, nhưng dường như cái không khí vui vẻ, nồng ấm

của mùa xuân xưa đã không còn. Những đứa học trò ngày ấy, giờ mỗi đứa một

phương…

 

 

                        Xuân về rồi, con cũng đã về đây

                        Mái trường cũ đã phủ rêu xanh biếc

                        Hai hàng cây bên cổng trường mỏi mệt

                        Đứng bơ vơ cho xơ xác thân gầy

                       

                        Bàn vẫn đây và ghế vẫn còn đây

                        Chỉ có bóng dáng thầy không còn nữa

                        Lớp học cũ, gió vô tình đóng cửa

                        Cho mình con trở lai những ngày xa…

 

                        Mười năm rồi giờ ngỡ mới thoảng qua

                        Con thơ dại giờ bây giờ đã lớn

                        Đã qua rồi thủa học trò nghịch ngợm

                        Đã qua rồi những ngày tháng dấu yêu

 

                        Mái trường xưa giờ đã khác đi nhiều

                        Màu ve xanh giờ bây giờ đã bạc

                        Những hàng cây giờ sao trông xơ xác

                        Đớn đau chi mà khô héo thân gầy?

 

                        Thầy kính yêu, con đã về rồi đây

                        Cánh đồng vắng mưa xuân rơi thầm lặng

                        Khói hương bay trong buổi chiều se lạnh

                        Buốt giá tim con, đau xót dâng đầy

 

                        Xuân về rồi, thầy ơi hỡi có hay

                        Xuân về rồi, xuân về, thầy xa mãi

                        Hận trời đất sao bất công đến vậy

                        Vì cớ gì mà cướp mất thầy tôi?

 

                        Trở về đây sau mười năm xa xôi

                        Trở về đây với lòng buồn rười rượi

                        Mùa xuân về cho cánh đồng hoang dại

                        Cho đớn đau dâng ngập thế gian này

 

                        Xuân chẳng hề đem đến những điềm may

                        Chỉ đem đến những niềm đau vô tận

                        Ôm nấm mồ, ôm tấm bia ướt lạnh

                        Gọi tên thầy, thầy hỡi có nghe chăng?

                                                                                    Hanoi, 17 Jan., 2003

[ Back ]